Monday, September 20, 2010

Sự Thinh Lặng Vĩnh Cửu

Đêm nay tôi nhận được e-mail của một người bạn, kể lại kỷ niệm với cha Louis Robert và sự thinh lặng của Cha khi hướng dẫn chị làm linh thao dài hạn.

Tôi nhớ lại những hình ảnh đã chứng kiến trong chiều tối nay. Cha vẫn nằm bất động, như lần cuối tôi nhìn thấy Cha trong bệnh viện, cách đây mấy ngày. Có điều tối nay Cha mặc trang phục chỉnh tề và khuôn mặt Cha được đánh một lớp kem trắng hồng. Có tiếng thì thầm : Trông Cha lạ qúa! … Thì Cha có bao giờ trang điểm đâu mà chẳng lạ!!! ….Có lẽ phải nói thêm rằng : Cha cũng có khi nào đóng veste, mặc trong áo lễ như thế đâu mà chẳng lạ!!! ….Ai quen thuộc với Cha đều biết Cha ăn mặc rất đơn giản, đôi khi còn luộm thuộm. Quần áo của Cha có lẽ được nhặt nhạnh trong đống quần áo cũ người ta thải đi. Những món qùa hay vật dụng mới, mua tặng Cha, thì được gửi đến một người nào đó vì chẳng bao giờ thấy Cha xử dụng.

Cha vẫn nằm im đó, nghe chúng tôi thì thào, đôi khi cầu nguyện hay hát Thánh ca, như cách đây mấy ngày. Có điều, những đứa con yếu đuối tội lỗi của Cha, lần tụ họp này lại được rảy nước Thánh cho Cha…


Tối nay, tại nhà quàn Urgel Bourgie, đàn chiên lại xếp hàng từng đoàn từng đoàn, lại kiên nhẫn đợi đến lượt, để viếng linh cửu của Cha.

Chiếc quan tài mầu gỗ nhạt được đặt dưới ảnh Chúa Jesus. Bên trái, phía đầu quan tài là ngọn nến cháy lunh linh. Bên phải là tấm hình Đức Mẹ Guadalupe mà Cha hằng qúy mến. Một vòng hoa của các Cha dòng Tên trên nắp quan tài. Những vòng hoa chung quanh đó thì đếm được trên hai bàn tay, đa số là của các giáo xứ, các nhóm, hoặc là của gia đình ở xa. Một số lượng hoa tươi quá ít so với sự ra đi của người dân bình thường. Có hề gì. Con cái Cha ai chẳng biết, Cha không thích mình là nguyên nhân hao tốn tiền bạc. Ngày Cha mổ ruột ở bệnh viện trở về, tôi đến thăm mang theo có mỗi chục cam tươi mà cũng bị Cha trách, đánh lên đầu cái bốp. Bởi thế, con chiên của Cha chỉ mang đến những vòng hoa cần có, còn thì chúng con xa gần, tất cả đều dành cho Cha những vòng hoa qúy giá nhất và đặc biệt nhất, là những tràng Mân Côi. Cha yêu Đức Mẹ lắm, phải không Cha?


Ngay cạnh đầu Cha phía bên trái, nơi đã được bệnh viện cạo sạch tóc để mổ, cũng là nơi máu không thoát ra được, làm khuôn mặt Cha xưng to trong những giờ phút cuối cùng, thì để Thánh giá Chúa Jesus Chuộc Tội. Cha vẫn hay dùng hình ảnh của Chúa Jesus Chuộc Tội mà khuyên nhủ đám chiên vẫn nặng những sân si đam mê của đời này. Còn đôi tay Cha thì khoanh trước bụng, nắm sâu chuỗi, có đóa hồng tươi bên cạnh… Ừ, con ạ, Cha yêu Đức Mẹ vô cùng…Tôi vuốt ve bàn tay quen thuộc của Cha, để chỉ nhận được hơi lạnh toát ra từ một làn da dầy cộm và cứng nhắc.

Cha đã ngủ thật rồi. Cơn hôn mê đã qua và Cha đi vào miền hoan lạc của Tình Yêu Đời Đời. Chúa đã cho chúng con một viên ngọc qúy và bây giờ Người đã lấy về. Chúng con tạ ơn Chúa, chúng con tạ ơn Cha, trong nỗi mất mát sâu xa cảm nhận được từ một sự lặng thinh vĩnh cửu.

Như Liên

No comments:

Post a Comment