Wednesday, September 15, 2010

Cha Louis Robert


Cộng đoàn Đồng Hành, đặc biệt là ở Montreal, đang hợp ý cầu nguyện cho một người rất thân yêu. Đó là cha Louis Robert.

Chiều thứ hai 13 tháng 9, 2010, Cha đi làm máy nghe vì lâu nay tai của Cha không còn nghe rõ nữa. Cha đi cùng với chị Yến, là một thiện nguyện viên, lo nấu ăn, việc hành chánh và hay tháp tùng Cha trong mọi chuyến đi. Lấy máy xong, thấy còn sớm, thay vì về nhà chị Yến ăn cơm chiều, Cha muốn băng qua đường đi dạo ở công viên LaFountain. Đèn xanh bật lên, hai người cùng bước qua đường. Bỗng chị Yến nghe đùng một tiếng, nhìn qua bên cạnh, Cha đã ngã ngửa người, đầu đập vào thềm xi măng của lề đường. Đến bây giờ, chị Yến vẫn không biết tại sao Cha bị ngã. Trên xe cứu thương, khi được buộc vào băng-ca, Cha đã luôn miệng nói bằng tiếng Pháp : Xin cho tôi ngồi dậy, tôi cảm thấy buồn nôn. Chúng là những lời nói sau cùng của Cha.

Cha được đưa ngay vào bệnh viện Notre Dame đối diện với công viên LaFountain từ 6g chiều, nhưng phải đợi cha Bề Trên của dòng Tên đến ký giấy, nên đến 9g đêm Cha mới được mổ. Trước khi mổ, Cha vẫn còn làm theo được lời yêu cầu của bác sĩ như giơ tay lên hay đụng đậy chân. Đầu Cha được mổ phía bên trái, ca mổ kéo dài từ 9g đêm đến 2g sáng. Sau đó, bác sĩ báo cho biết là không thể cứu Cha được, vì máu ra qúa nhiều trong óc. Cha rơi vào coma. Tuy nhiên, tất cả các bộ phận khác của Cha như tim, gan,… đều rất tốt, nên Cha vẫn thở, ngay cả sau khi bệnh viện rút tất cả các máy phụ giúp, vào khoảng 9g sáng thứ ba.

Tin buồn lớn lao được lan truyền nhanh chóng. Từng nhóm người, không, phải nói chính xác là từng đoàn người, già trẻ, trai gái, với những chủng tộc khác nhau, đã đứng chật đầy khu lầu của bệnh viện. Họ có thể thuộc về giáo xứ St. Roch của Cha, nơi mà Cha phục vụ không ngơi nghỉ cho 3 cộng đoàn : người bản xứ nói tiếng Pháp, cộng đoàn di dân Mễ Tây Cơ và cộng đoàn Việt Nam. Họ có thể là những đứa con được Cha hướng dẫn tâm linh qua các khóa Linh Thao của Đồng Hành, hoặc họ cũng có thể là những người Việt từng tỵ nạn ở HồngKông, đã lái xe vượt đường trường, kéo về từ những thành phố Hamilton và Toronto.

Họ đã kiên nhẫn đứng chờ, rồi nối tiếp nhau, thay phiên vào nắm bàn tay cha, xoa chân cho Cha, nói chuyện với Cha, đọc kinh cho Cha hay hát Thánh ca cho Cha, dù rằng trong nước mắt, dù rằng Cha nằm im bất động.

Cha chưa hoàn toàn về với Chúa, nhưng bầy chiên của Cha đau buồn nhận thức rằng mình đã mất một chủ chiên lành. Nghĩ lại những sự kiện xày ra, đàn chiên tự hỏi, có phải đã có dấu hiệu báo trước sự ra đi của Cha. Vào ngày Chúa Nhật vừa qua, một ngày trước khi Cha bị ngã, bờ tường phía trước nhà thờ đã sụp đổ, rồi thêm đó, sau Thánh lễ dành cho cộng đoàn VN, cậu bé giúp lễ đã vấp chân và chén lễ cystal của Cha rơi vỡ tan tành. Cha nói : Qúy lắm con ơi, không mua thay thế được đâu, chén lễ đã theo Cha 30 năm. Không một lời trách móc.

Cha là thế đó : một biểu hiện của tình thương. Hai chữ Tình Thương được Cha dùng đến trong thánh lễ, trong tĩnh tâm, trong linh thao dài hạn, khi giải tội, trong mọi trường hợp vui buồn. Hai chữ Tình thương cũng được Cha sống trọn vẹn. Như ngày trước, tại Hồng Kông, trong khi trai tráng lực lưỡng chỉ có thể mang 2 túi xách, trèo dốc lên đồi cao, thì Cha mang 4 ba-lô- trước ngực, sau lưng, hai bên - chứa từ cái kim sợi chỉ, lá thư, đường muối,… hay có khi cả 18 quyển tự điển, vừa trèo vừa nghỉ, để có thể chuyên chở niềm vui đến cho người Việt tỵ nạn. Hay gần đây hơn, trong một đêm tháng 4 trời Montreal còn lạnh, nhà xứ bị người điên đốt, Cha chỉ kịp chạy ra trong chiếc quần đùi và áo may-ô, không giày dép. Thế mà Cha không muốn đi bộ về nhà Dòng. Sợ làm mất giấc ngủ của các cha tại nhà Dòng nên Cha cứ chân trần và quần áo phong phanh mà đi loanh quanh cho đến sáng. Hay thường xuyên, mỗi tuần, trong rất nhiều năm, Cha đến những chợ khác nhau, khuân vác thực phẩm dư thừa mang về phân phát cho người nghèo trong giáo xứ. Năm ngoái, đang khuân đồ, Cha đau lưng, rồi đau bụng, phải vào nhà thương cấp cứu mổ ruột. Khi khỏe lại tiếp tục khuân nữa. Cha nói : Tội nghiệp họ, không có gì ăn con à!

Đó chỉ là một vài thí dụ. Đó là lý do tại sao con chiên của Cha thương yêu Cha. Sống tại giáo xứ St. Roch nhỏ bé nghèo nàn hay sống ở các nơi khác, con chiên của Cha cũng được ơn, cảm nhận được sâu xa thế nào là tình thương yêu thật sự và lòng khiêm hạ qua lối sống của Cha.

Hôm nay, Cha đang nằm im đây, Cha sắp được nghỉ ngơi vĩnh cửu trong Chúa. Tình thương yêu bao la của Cha sắp được hòa nhập trong tình thương yêu vô tận của Người. Chúng con xa gần tha thiết cầu nguyện cho Cha trong những giờ cuối cùng của cuộc hành trình trở về nguồn cội. Xin Cha cũng cầu nguyện cho mỗi người chúng con được sống xứng đáng với danh nghĩa là con chiên của Cha. Cha ơi, chúng con yêu Cha.

Như Liên

1 comment:

  1. Chị Liên ơi, nhờ bài viết của chị mà em mới biết được Cha Louis Robert. Cha đã thiệt là dễ thương, phúc hậu và hiền lành.

    Xin Thiên Chúa là Cha nhân từ đón nhận sự trở về của Cha.

    Xin Cha ở cạnh bên Chúa, xin với Chúa cho cộng đoàn Đồng Hành mà Cha luôn yêu thương lo lắng khi Cha còn ở trần gian luôn được sống "xứng đáng với danh nghĩa là con chiên của Cha"

    Tuấn Hà

    ReplyDelete