Thursday, September 23, 2010

Cụ Ba Lạc Đà

Cụ Ba Lạc Đà, đó là tên người tị nạn Việt Nam ở Trại Cấm Hong Kong đặt cho cha. Ba là vì cha là con thứ hai trong gia đình, vì tên Robert khó đọc vần «bert». Lạc Đà vì cha gùi hai túi đàng trước, một túi đàng sau, tay xách hai xách, đi gù gù giống lạc đà.

Tôi quá giang xe anh Dung lên nghĩa trang St-Jérôme. Trên xe có bác Hách 86 tuổi và chị Tín. Bác Hách là người theo cha từ Hong Kong qua đến Montréal.

Năm 1955 bác bị cộng sản đấu tố địa chủ, bị tù 15 năm. Năm 1989 bác lái tàu một mình đi từ Hải Phòng qua Hong Kong. Vợ con không đi theo. Năm 1991 qua Canada.

Ở Hong Kong, cha đi bộ vào Trại Cấm, tải đồ vào cho người tị nạn, đổi tiền, đổi chi phiếu cho họ. Có những chi phiếu không tiền bảo chứng, không đổi được, cha ứng trước đưa cho thân nhân, phần thiệt hại cha chịu, nhưng không bao giờ cha cáu giận, trách móc họ. Các cô gái cơ nhỡ sinh con phải ở trại trong, cha mang vào từ thuốc men, chai nước mắm, tả lót đến băng vệ sinh. Lần nào trước khi ra về, cha cũng hỏi: «Lần sau con cần gì cha mang vào.»

Cha có một căn phòng trong bệnh viện «Notre Dame» (bác Hách kể), phòng của cha không bao giờ đóng cửa, lúc nào cũng có người ngồi la liệt nhờ cha giúp đỡ. Nhân viên bệnh viện ai cũng biết số phòng của cha, đến hỏi cha là được chỉ ngay số phòng.

Cha ở Hong Kong từ 1985 đến 1993. Trong thời gian này, có rất nhiều người tị nạn theo đạo nhờ gương lành của cha. Năm 1993 cha về Montréal. Năm 1994 cha làm cha xứ họ đạo St-Roch.

Bác Hách kể, mỗi sáng thứ ba, sau thánh lễ cha đi lấy bánh mì, có đến năm loại bánh, có khi có cả bánh sinh nhật. Sáng thứ tư cha để tại nhà, ai cần cứ đến lấy. Công việc này, hè cũng như đông, cha làm đều đặn.

Sáng thứ hai 13-09 bác còn đi lễ với cha. Chiều thứ hai cha bị té, và thế là 86 tuổi đầu, bác kể, tôi mồ côi.

Nguyễn Thị Oanh

No comments:

Post a Comment