Wednesday, September 22, 2010

Cha Robert dạy tôi thinh lặng

Mùa đông 2006 tôi đi linh thao dài hạn với cha Robert. Mỗi tuần tôi đến gặp cha một lần, sáng thứ ba, sau thánh lễ.

Tôi dự thánh lễ ở nhà nguyện nhỏ dưới tầng hầm, bên hông nhà thờ. Trung bình có khoảng 10 đến 20 người dự thánh lễ mỗi ngày với cha. Tuy chỉ một nhóm nhỏ nhưng nhiều sắc dân, đa số lớn tuổi. Đặc biệt có hai mẹ con một bác người Việt ngày nào cũng đi lễ. Bà có người con trai khuyết tật, đi đứng xiêu vẹo. Nhìn những người tham dự thánh lễ với cha, tôi nhớ lại các nhân vật trong quyển sách Người Lữ Hành Nga. Họ là những những người gặp biến cố đau thương, họ chẳng còn gì bám víu trên cuộc đời, chỉ có lời cầu nguyện liên lỉ với Chúa Giêsu để sống, và họ vượt qua được khổ đau mà nhiều người trong hoàn cảnh đó sẽ không dễ gì vượt qua được.

Cha không giảng trong thánh lễ ngày thường, thay vào đó cha ngồi thinh lặng đúng năm phút. Tôi canh giờ vì năm phút này quá lâu. Qua đến phút thứ ba, thứ tư là bắt đầu có tiếng đằng hắng, tiếng ho. Lời nguyện giáo dân của cha lúc nào cũng là lời nguyện xin chấm dứt các cuộc chiến tranh trên thế giới, cầu cho các trẻ em bị sida, cho trẻ con không được cha mẹ chú ý đến. Sau khi rước lễ, cha lại ngồi thinh lặng một lát trước khi đọc lời nguyện cuối cùng. Thánh lễ của cha không giảng, không đọc lời nguyện rườm rà, nhưng toát lên một cái gì rất thanh cao. Tôi không phân tích được, nhưng cốt cách thanh cao này không phải ai cũng có. Nó toát ra từ thinh lặng. Linh thao dạy thinh lặng, nhưng hoàn cảnh cuộc đời, thất bại, thành công cũng dạy thinh lặng.

Tôi biết, tôi viết như thế này là cũng phạm đến cái thinh lặng của cha. Cha thường hay nhìn tôi như nói: “Con đến đây làm gì. Con lo đi làm việc của con đi.” Cha như muốn nhắc tôi: “Và khi… cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của con, Đấng hiện diện nơi kín đáo. (Mt 6: 5-6)

Cha ra đi đột ngột như thế, đã là một mất mát rất lớn cho rất nhiều người, nhưng đặc biệt với hai mẹ con bác người Việt này thì tôi nghĩ khó mà có cái gì có thể an ủi họ được.

Có thể chưa bao giờ sự ra đi của một người đã để lại một khoảng trống lớn như vậy.

Nguyễn Thị Oanh

No comments:

Post a Comment