And so it is very difficult to be peacefully present to our own lives, restful inside of our own skins. But this "torment", as T.S. Eliot, once named it, has its purpose. Henri Nouwen, in a remarkable passage that both names the struggle and suggests what it is ultimately for, puts it this way: Our life is a short time in expectation, a time in which sadness and joy kiss each other at every moment. There is a quality of sadness that pervades all the moments of our life. It seems that there is no such thing as a clear-cut pure joy, but that even in the most happy moments of our existence we sense a tinge of sadness. In every satisfaction, there is an awareness of limitations. In every success, there is the fear of jealousy. Behind every smile, there is a tear. In every embrace, there is loneliness. In every friendship, distance. And in all forms of light, there is the knowledge of surrounding darkness. But this intimate experience in which every bit of life is touched by a bit of death can point us beyond the limits of our existence. It can do so by making us look forward in expectation to that day when our hearts will be filled with perfect joy, a joy that no one shall take away from us.
* * *
Và như vậy, rất khó để sống bình an cái phút giây hiện tại của đời sống chúng ta, bình an trong chính con người chúng ta. Nhưng sự “day dứt” này, như T.S. Eliot từng nói, là có mục đích của nó. Henri Nouwen, trong một đoạn văn nổi bật vừa nhận diện những nỗ lực gắng gỏi này vừa nêu mục đích tối thượng của nó, đã nói như sau: Cuộc sống chúng ta là khoảng thời gian ngắn mong chờ, là thời gian trong đó nỗi buồn và niềm vui trộn lẫn với nhau trong từng giây phút. Có một tính cách buồn bao phủ mọi khoảnh khắc của đời sống chúng ta. Dường như không hề có cái gì là niềm vui tinh khôi trọn vẹn, mà thậm chí trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc hiện sinh, chúng ta vẫn thấy gợn buồn. Trong mọi nỗi hài lòng, đều có sự nhận biết về các giới hạn. Trong mọi thành công đều có nỗi sợ hãi bị tị hiềm. Đằng sau bất cứ nụ cười nào đều có nước mắt. Trong mỗi vòng tay ôm đều có nỗi cô đơn. Trong mọi tình bằng hữu đều có khoảng cách. Và trong mọi dạng thể của ánh sáng, đều có ý thức về bóng tối vây quanh. Nhưng khi ý thức sâu xa rằng mỗi mảnh sự sống đều có một mảnh của sự chết thì ý thức này có thể hướng chúng ta vượt lên trên những giới hạn của cuộc hiện sinh. Nó có thể làm như vậy bằng cách khiến chúng ta mong tới cái ngày trái tim chúng ta sẽ tràn đầy niềm vui trọn vẹn, một niềm vui mà sẽ không ai tước đi được khỏi chúng ta.
No comments:
Post a Comment