Friday, October 8, 2010

Struggling to be inside the Present Moment (2/4)

Ron Rolheiser, OMI

It's rare that we find ourselves truly inside of the present moment. Why? Because of the way we are built. We are overcharged for this world. When God put us into this world, as the author of the Book of Ecclesiastes tells us, he put "timelessness" into our hearts and because of that we don't make easy peace with our lives.

We read this in the famous passage about the rhythm of the seasons in the Book of Ecclesiastes. There is a time and a season for everything, we are told: A time to be born, and a time to die; a time to plant, and a time to gather in what is planted; a time to kill, and a time to heal ... so the text goes on. But after listing this natural rhythm of time and the seasons, the author ends with these words: God has made everything suitable for its own time, but has put timelessness into the human heart so that human beings are out of sync with the rhythms of this world from beginning to end.

The Hebrew word used to express "timelessness" is Ha olam, a word suggesting "eternity" and "transcendence". Some English translations put it this way: God has put a sense of past and future into our hearts. Perhaps that captures it best, at least in terms of how we generally experience this in our lives.

* * *

Hiếm khi chúng ta thấy mình thật sự ở trong phút giây hiện tại. Tại sao? Do cái cách chúng ta đã được tạo nên. Chúng ta đã được nạp quá nhiều năng lượng để sống trong thế giới này. Khi Chúa đặt chúng ta vào thế giới này, như tác giả sách Giảng Viên nói, Người đã đặt “phi thời gian tính” vào trái tim chúng ta, vì vậy chúng ta không dễ dàng gì hòa điệu với cuộc sống của chúng ta.


Chúng ta đọc được điều này trong đoạn văn nổi tiếng về giai điệu các mùa trong sách Giảng Viên. Mọi thứ đều có một thời và một mùa để làm, chúng ta được bảo như vậy: Một thời để chào đời, một thời để lìa thế; một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây; một thời để giết chết, một thời để chữa lành..., và cứ như vậy. Nhưng sau khi liệt kê cái giai điệu tự nhiên về thời và các mùa này, tác giả kết thúc với những lời sau đây: Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc, nhưng lại đã đặt phi thời gian tính vào trái tim con người để cho con người không đồng điệu với thế gian này từ đầu chí cuối.

Từ trong tiếng Do Thái để diễn tả “phi thời gian tính” là Ha olam, một từ chỉ “vĩnh hằng” và “siêu việt”. Một số bản dịch tiếng Anh đã diễn đạt như thế này: Chúa đã đặt cảm giác về quá khứ và tương lai vào trái tim chúng ta. Có lẽ nói như vậy là cách nắm bắt sự việc tốt nhất, ít nhất là xét cái cách chúng ta thường trực nhận điều đó trong cuộc sống.

No comments:

Post a Comment