Thursday, September 3, 2009

THÁNH LỄ



Thương dễ dàng, con tim xứ Huế
cả những người chưa gặp, vẫn thương,
Thương hồng trần vất vả, nhiễu nhương
thương nhân loại trăm đường khốn khó...
Con thương cả đất trời, vũ trụ
thương trần gian quy tụ đau thương
Thương tuổi già tàn tật thê lương
Thương bao trẻ lạc loài lý tưởng,
Cha ơi!
con có mỗi con tim
sao Cha để tim tràn đến thế?
Rồi mỗi ngày, trong ơn Thánh Lễ
Thầy trở về, xa xót làm sao !
Trong Vinh Quang cao cả ngọt ngào
sao vẫn có niềm đau tha thiết?
Cha ơi!
Cha! bầu trời xanh biếc
có cái gì huyền nhiệm trên cao?
Có phải chăng cuộc sống Thiên trào
ngừng hẳn lại trong giờ Hiến Tế?
Có phải chăng đất thấp trời cao
toàn vũ trụ quay về tế lễ?
Những Thiên Sứ áo trắng nghẹn ngào
và các Thánh, Thiên Thần phủ phục
khi bàn tay Linh Mục nâng cao...
Vì Thầy dâng Mạng Sống, Máu Ðào,
vì chính Thầy là Thân Hy Lễ!
Con nhớ mãi chuyện người thu thuế
quỳ thật xa, tận cuối Nhà Chầu
Con biết rồi: thế mới được lâu
mới kéo dài thêm câu trò chuyện...
Vì sắp hàng đi lên Rước Lễ
là nhẹ nhàng theo bước Kiệu Hoa
là rưng rưng đôi mắt lệ nhoà :
"Chúa của con, Chúa của con!
Cha! "
Con khóc rồi, Thầy ơi!
quá đỗi!
Con làm sao chịu nỗi nguồn cơn?
Mắt nhắm nghiền, quỳ lạy van lơn
Xin cho con sóng lòng tắt lịm!
Trả cho con!
Trả cho con cuộc sống im lìm!
Con thương lắm, nhưng con sợ quá :
sợ đau lòng, sợ lắm, Thầy ơi!
Ðừng để con thấy dưới chân đồi
Máu tím thẩm, Máu ngàn năm cũ
Máu ngày nay, đỏ thắm Máu tươi !

Đông Khê

No comments:

Post a Comment