Không phải con lên cao
Nhưng vì Ngài cúi thấp,
Không phải con ngọt ngào
Nhưng vì Ngài huyền diệu,
Con vẫn thường tự hỏi :
Sao Cha thương quá nhiều,
Một tâm hồn hèn yếu
Không đáng được Cha yêu?
Con vẫn đầy tội lỗi
Vì con vốn mong manh,
Con cúi đầu thống hối
Rồi lại phạm, rất nhanh!
Từ khi con gặp Ngài
Hồn ngập ánh sao mai,
Vì trời đổi màu nắng ?
Hay mưa đã ngừng rơi ?
Không, đường đi vẫn dài
Nhưng gánh nặng chia hai,
Từ khi con gặp Ngài
Lau, sậy, thành trúc, mai...
Thế giới nhỏ an lành
Chỉ có Cha và con,
Trong một ngôi nhà vắng
Gió lọt qua kẻ mành...
Gió ru con mùa hè
Cha sưởi con mùa đông,
Để đời con không lạnh,
Tình Cha! Ôi mênh mông...
Cha cho con ánh sáng,
Cha cho con mặt trời.
Lạy Cha rất thương yêu,
Con nương bóng muôn đời!
Cha ơi! cầm tay con
Đưa con đi từng bước,
Đời con không có Cha
Cuốn trôi theo dòng nước...
Đông Khê
No comments:
Post a Comment