Tuesday, January 1, 2013

Họp BPV 2012 - 29/12 - COMIGO

ÂN SỦNG VÀ THÁCH ĐỐ

7:30 sáng. Nơi họp của ngày hôm nay là một hội trường của một giáo xứ cách nhà anh Trung khoảng 10' lái xe.
 
Khi đến nơi tôi được nhìn thấy bao nhiêu những khuôn mặt thân quen khác mà hôm qua chưa được gặp. Mọi người tay bắt mặt mừng với những tô phở gà nóng hỗi trên tay do Thoa một tay chuẩn bị. Thoa là vợ của Kỳ, hiện là Trưởng Vùng Tây Nam. Thoa nhỏ người nhưng có một trái tim thật lớn. "Em xin lỗi vì hôm qua họp xong về nhà em mới có giờ chuẩn bị gà và bánh phở, sáng nay mệt quá em ngũ quên, may là có người đánh thức..." Hôm qua họp xong là cũng đã gần 11:00 và sáng nay chắc là chưa đến 7:00 những tô phở ngon đã được chuẩn bị sẵn sàng cho mọi người...
 
Trong bất cứ cuộc hành trình nào, chúng ta khó có thể đi xa và đi đúng hướng nếu chưa biết mình đang ở đâu và muốn đi về nơi chốn nào. Do đó chúng tôi đã dành nguyên ngày thứ nhì của buổi họp mặt để cùng nhau nhìn lại những câu hỏi rất căn bản trước khi bước vào những dự tính cho tương lai.
 
Ngay từ buổi kinh sáng, hình ảnh những viên đá nhỏ bé và những vương cung thánh đường nguy nga vĩ đại đã giúp chúng tôi va chạm với lời mời gọi cao quý trở nên một phần không thể thiếu được trong chương trình cứu độ vĩ đại và cao đẹp của Thiên Chúa. Chúng tôi đang là những viên đá nằm chơ vơ cô độc với hình thù đang có? hay là đang được cắt tĩa, mài dũa để cùng nhau trở thành một phần trong cấu trúc vĩ đại đó? Hình ảnh những viên đá lớn nhỏ nằm bên cạnh nhau làm nên nền tảng của một ngôi thánh đường, làm tôi chợt nhớ đến cái cảm giác mà tôi thường có mỗi lần đi dự những sinh hoạt của Đồng Hành, và được mọi người xuýt xoa khen ngợi về những "hy sinh" của mình trong việc họp hành "bàn chuyện đại sự". Tôi muốn nghĩ đến bao nhiêu những hy sinh thật sự của những người âm thầm phía sau, những người ở nhà... và tôi thầm ao ước các anh chị này hiểu rằng họ cũng đang đáp trả những lời mời gọi cao quý và đóng góp vào chương trình cao đẹp của Thiên Chúa.

Cali trời mưa suốt buổi sáng, mang lại một cái lạnh lẽo và làm chúng tôi thấy nhớ cái ấm cúng của nhà anh chị Trung Dung buối tối hôm qua. Tuy nhiên chúng tôi rất cảm kích địa điểm này vì đây là cố gắng của các anh chị Gia Đình Lữ Hành với những liên hệ tốt đẹp mà họ đang có với giáo xứ Bless Sacrament này. Trong những sinh hoạt sau đó, chúng tôi tiếp tục nhìn lại những lời mời gọi ngày càng rõ ràng cụ thể hơn, từ một người Kitô hữu, đến một người Công Giáo và sau cùng như một người sống lối sống CLC. Những lời mời gọi mang chúng tôi những an ủi và phấn khởi vô biên nhưng đồng thời những câu hỏi cho chính mình: tôi và nhóm tôi, hay là cả cộng đoàn, đang đáp trả như thế nào trước những lời mời cao quý này, của chính Thiên Chúa.

Đến trưa thì bên ngoài trời lại sáng với những tia mặt trời, tuy nhiên trong các sinh hoạt sau đó chúng tôi bắt đầu thấy lòng nằng nặng khi cùng nhau nhìn đến những thực tế đang có của từng nhóm, từng vùng cũng như của cả cộng đoàn. Bên cạnh những ân sủng đang có là những thách đố đang phải đối diện của các địa phương (thiếu huấn luyện, các nhóm ở rãi rác, thiếu liên lạc, giới hạn về tài chánh v.v...) hay của cả cộng đoàn (ảnh hưỡng của việc tái cấu trúc, thiếu nhân lực v.v...) Cùng nhau, chúng tôi giúp nhau nhìn những thách đố này không phải như những gì tiêu cực, nhưng như những lời mời gọi để cùng lao tác với Thiên Chúa. Nói một cách khác, phải chăng những thách đố này cũng là một ân sủng cho chúng ta?

Buổi tối chúng tôi kéo về nhà anh chị Kỳ Thoa để dâng Thánh Lễ, ăn tối và tiếp tục chương trình. Trước khi chia tay, chúng tôi trở lại với nhóm ba người của nhìn lại những ưu tư cấp bách đã có từ buổi tối đầu tiên và xem lại những ưu tư này đang ở đâu sau khi đã va chạm với những thực tế nghe được nguyên ngày hôm nay: có còn là những ưu tư của cá nhân tôi hay không? có thật sự cấp bách nhất hay không? và có thật sự đến từ trái tim của Thiên Chúa hay không?
 
Trương Thành Hào

No comments:

Post a Comment