Tuesday, January 15, 2013

Tâm tình sau buổi HM BPV ĐH - Lệ Hằng

Chiều ngày 27 tháng 12, rời chỗ làm lúc 3 giờ chiều, sớm hơn thường lệ một chút, tôi vội vã kéo vali đến trạm xe lửa để kịp chuyến xe lúc 3:06pm ra phi trường. Tạ ơn Chúa xe lửa đến đúng giờ. Đến phi trường thì Tuyến đã có mặt tại đó rồi. Hai chị em check in xong xuôi vẫn còn sớm. Chúng tôi tìm chỗ ngồi nghỉ, vừa gặm bánh mì vừa trò chuyện chờ boarding.

Tuyến cho biết Hoàng đã dẫn các con về Canada thăm gia đình và hiện giờ mấy bố con đang đi trượt tuyết. Tuyến không đi với Hoàng và các con nhưng ở nhà để đi tham dự họp mặt BPV ĐH ở Nam Cali cuối tuần này. Tôi thầm nghĩ, không biết các con Tuyến có buồn vì mẹ không đi chơi với chúng? Rồi tôi lại thầm hỏi, sức mạnh nào đã khiến Tuyến sẵn sàng hy sinh một cuối tuần bên chồng con và gia đình để đến với buổi họp mặt cuối năm của Đồng Hành? Nghĩ về Tuyến rồi chợt nghĩ đến mình. Mình cũng chẳng hơn gì. Mình cũng để chồng con ở nhà trong những ngày ấm cúng cuối năm, khi con từ trường về xum họp với gia đình, để một mình đi họp BPV. Như vậy thì không chỉ Tuyến, mà cả mình cũng khá… điên!

Nhưng khi đến Cali và gặp lại những khuôn mặt thân quen của các anh chị, tôi mới nhận ra không chỉ Tuyến và tôi “điên”, mà đa số đều “điên” cả. Những người “điên” này đã đến từ các vùng Cananda, Đông Bắc, Trung Tây, và Tây Nam. Đây là những người đã để lại “nửa tốt hơn” hay con cái, gia đình mình ở nhà, còn mình thì đến đây, tay chân thừa thãi như thiếu thốn điều gì, đi đứng như không thăng bằng vì thiếu mất nửa kia… thậm chí có mấy anh “độc thân tại chỗ” được dẫn đi ăn hàng, đứng trước cửa tiệm mà cứ ngẩn người ra không biết phải gọi thứ gì vì hồi nào tới giờ “má nó” lo cho mọi chuyện…

Không phải chỉ những kẻ từ xa đến “điên”, mà những anh chị em vùng Tây Nam, là dân local, cũng “điên” luôn, vì đang trong những ngày mừng lễ cuối năm, là dịp tốt để xum họp gia đình và nghỉ ngơi, mà ai nấy lại tự mình làm cho mình bận rộn. Người thì lo đưa đón ở phi trường, người thì chạy ngược chạy xuôi lo chợ búa, các chị Thoa, Kim Yến, Lan Hương thì thức khuya dậy sớm để nấu nướng, các anh chị Kỳ Thoa, Đức Trang, Trung Dung thì mở cửa hotel Đồng Hành để đón khách, thậm chí còn đón cả phái đoàn đến nhà sinh hoạt để tránh cái lạnh đã bất ngờ thăm viếng Nam Cali cuối tuần này…

Nhưng tuy là khá “điên”, chúng tôi đã có một cuối tuần thật tuyệt vời trong tình Chúa và tình người. Dù thời tiết Cali có bất ngờ trở lạnh, chúng tôi vẫn cảm thấy ấm lòng bởi những tiếng cười dòn vang thân thiện và những tâm tình chia sẻ chân thành, nhất là nhờ những tô phở gà nóng hổi và những tô bún riêu thơm phức của các chị. Lại càng thêm ấm lòng khi được thưởng thức món Pâté chị Như Liên và anh Hào đã ân cần mang đến từ xứ Ca-na-điên với bánh mì dòn nóng hổi chị Thanh Dung đã hy sinh dậy sớm đi mua khi vừa ra lò. Những món ăn tuyệt cú mèo này không chỉ ngon vì phẩm chất, nhưng còn vì hương vị nồng nàn của tình thương qua những tấm lòng và bàn tay chăm sóc tận tình.

Trong mấy ngày họp mặt, chúng tôi được dẫn đi từ việc xác định những ưu tư của chính mình đến những ưu tư chung của cộng đoàn và Giáo Hội. Từ những ưu tư này, chúng tôi như cảm nhận được những thao thức của Chúa Kitô và lời mời gọi hãy giúp Ngài “chinh phục cả nhân loại” qua lối sống ĐH-CLC:

“Ước muốn của tôi là chinh phục cả nhân loại. Tôi sẽ lôi kéo mọi người đến với tôi. Những người theo tôi sẽ ở với tôi, cùng lao tác với tôi và đối diện những thách đố với tôi, cùng cầu nguyện và tỉnh thức với tôi. Ai làm việc với tôi và chịu đau khổ với tôi, sẽ cùng chia sẻ vinh quang Nước Trời với tôi.”

Trong tâm tình cùng lao tác với Chúa và cùng đối diện những thách đố với Ngài, chúng tôi trở về với thực tại để đối diện những thách đố trước mặt: đó là những yếu đuối và thiếu sót của chính mình; đó là những khó khăn trong các nhóm, các vùng; đó là thực trạng và nhu cầu tái cấu trúc của cộng đoàn CLC; đó là những đau khổ, kết quả của bất công và bạo lực, đang diễn ra hằng ngày trên thế giới; đó là sự gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi đời sống qua việc chối bỏ các giới răn của Ngài; đó là sự chối bỏ văn hóa sự sống để ôm ấp văn hóa sự chết… Lạy Chúa, Chúa đang nói gì với chúng con qua những thách đố này? Chúa đang mời gọi chúng con lao tác với Ngài thế nào trong tư cách những người ôm ấp lối sống ĐH-CLC?

Như để trả lời, BTC đã phát cho chúng tôi hai tài liệu thật giá trị, đó là một bản trích diễn từ của ĐTC Phaolô VI trước Ban Phục Vụ (Executive Council) ngày 15 tháng 1 năm 1972, và một tờ giấy khác trên đó có in các khoản 4, 8, 15, 16, và 37 của Đoàn Sủng CLC (CLC-Charism). Những lời lẽ dưới đây trong diễn từ của ĐTC đã đánh động tôi rất nhiều:
Vâng, chúng tôi hết lòng khuyến khích các con tiếp tục công việc mà theo nhãn quan các con là mục tiêu ưu tiên hàng đầu của Giáo Hội hôm nay: đào tạo những nhân cách Kitô hữu vững chắc, biết kết hợp đời sống nhân bản sung mãn- với những trách nhiệm khác nhau của nó- với đời sống tâm linh không ngừng đào sâu. Những phương tiện mà các con dùng, chúng tôi thấy giản dị, vững chắc và hữu hiệu, như:
  • Linh Thao của Thánh I-Nhã, mà từ đó các con đã rút ra nguồn cảm hứng của mình;
  •  Suy niệm Lời Chúa, các giáo điều và tín lý mà Giáo Hội dạy;
  • Cầu nguyện riêng tư và với cộng đồng;
  • Tìm kiếm thánh ý Chúa qua các biến cố, vì đó là dấu chỉ của Ngài cho chúng ta với sự trợ giúp của linh hướng và sự trao đổi huynh đệ trong “communities of Christian life” của chúng con;
  • Thường xuyên tham dự vào các bí tích, nhất là Thánh Thể;
  • Tạo mối quan hệ chặt chẽ và có tổ chức với các vị trợ tá (của Tòa Thánh);
  • Và, phù hợp với nguồn gốc của phong trào của các con, các con luôn hướng về Đức Mẹ Maria là gương mẫu của chúng ta về sự sẵn sàng cộng tác vào công cuộc cứu chuộc của Đấng Cứu Thế.
Và các khoản trong CLC-Charism dưới đây đã giúp giải thích một cách tuy đơn giản nhưng thật rõ ràng mối liên hệ giữa Formation, Ơn Gọi và Sứ Mệnh của người Kitô hữu:
  • [37] The formation of the laity should bring them an ever-clearer discovery of their vocation (ơn gọi) and ever-greater readiness to live it so as to fulfill their mission (sứ mệnh).
  • [15] Vocation is intimately linked to mission. When a Christian deepens his or her bonds of friendship with the Lord, He entrusts a mission to them. Vocation has it origin in the entering of God into their lives and needs time to transform their hearts, binding them totally to Christ. The mission entrusted to them by Christ is a deep, permanent and growing desire born out of this bond.
Trên chuyến bay “red eye” trở lại Philadelphia đêm Chúa Nhật, tuy thể xác có mệt mỏi thật nhưng tâm hồn mang một niềm vui sâu xa. Đó là niềm vui của kẻ vừa tìm ra a confirmation cho những gì mình đã tin tưởng lựa chọn. Cùng với niềm vui ấy là lòng biết ơn chân thành đối với những người đã góp công góp sức cho cuộc HM BPV có thể xảy ra. Một cách nào đó, các anh chị này đã và đang lao tác với Chúa Kitô để “chinh phục cả nhân loại”, trong đó có tôi. Nghĩ đến “nửa tốt hơn” của mình đang ở nhà, tôi mong cho chóng về đến nhà để kể lại cho anh nghe những gì mình đang cảm nhận. Nhưng khi về nhà mới biết chàng đã theo dõi tin tức suốt cuối tuần qua các email của anh Long để cùng hiện diện với cả cộng đoàn in spirit…

Thế là đêm Giao Thừa, trong khi ngoài kia bà con háo hức chờ đồng hồ điểm năm mới, trong căn nhà yên tĩnh ấm cúng này, tôi lần lượt thuật lại cho anh nghe tất cả mọi diễn biến của buổi họp mặt, những tâm tình chia sẻ, những trận cười không dứt, những ưu tư của cộng đoàn và của các vùng, những nhu cầu trước mặt, nhưng nhất là tình thương của các anh chị và những ân sủng Chúa đã ban cho buổi họp mặt cuối năm nay. Niềm ao ước của tôi là tất cả anh chị em trong nhóm, trong vùng, trong cả cộng đoàn, có thể cảm nghiệm được niềm vui sâu xa khi tìm ra Ơn Gọi và Sứ Mệnh của mình qua lối sống ĐH-CLC.

Đinh Lệ-Hằng
Nhóm Lữ Hành Pennsylvania




No comments:

Post a Comment