Thursday, August 12, 2010

Chiếc lá cuộc đời

(Pl 2,1-11 ; Gl 5,22-23a)




Cây ra cành-lá-hoa-trái. Lá có trước, nhưng nhường vinh dự cho hoa và trái. Người ta chờ hoa đợi trái. Để ngắm, để chưng, để ăn, để bán. Sự thường, hoa và trái có giá hơn lá. Dù vậy, lá vẫn vui vì được làm vật che chắn, làm chất xúc tác, làm đồ trang điểm cho hoa trái. Đó là niềm vui phục vụ, lộ diện mà lặng lẽ, âm thầm mà mạnh mẽ. Chẳng buồn, chẳng ghét, chẳng ganh, chẳng giận.

Lá xanh tươi và óng mượt là dấu của cây tốt, cây đẹp, cây khỏe. Lá vàng úa và khô héo là dấu của cây bệnh, cây khô, cây chết. Lá trở thành dấu hiệu để biết cây. Lá rụng, chẳng ai thương. Lá rơi, chẳng ai tiếc. Hoa rơi, lắm người tiếc nuối. Trái rụng, khối kẻ tiếc rẻ. Thế mà lá cứ bình thản vô tư.

Lá xanh, lá tươi, lá vàng, lá già, lá khô, rồi lá rụng. Thế mà lá cứ hồn nhiên đơn sơ, tung tăng giữa trời và đất : vui với nắng, đùa với gió, nghịch với mưa. Lá tàn nhưng không phế. Lá rụng nhưng vẫn hữu dụng. Lá đau nhưng vẫn vui khi bị tuốt trụi cho những cánh mai vàng nở rộ khoe sắc xuân. Bởi lá biết mình khi rụng xuống là được trở về với cội nguồn mẹ đất.

Trên cây, lá giữ cho hoa trái tươi lâu, làm bóng mát cho người và vật nghỉ chân. Dưới đất, lá làm cho đất ẩm, che phủ cho gốc cây mát. Lá khô tan vỡ dưới bàn chân người và vật, rồi dần tan vữa ra khi mưa xuống, đất lại càng màu mỡ thêm. Lá khô được người nghèo dùng để chụm bếp, được nông dân đốt thành tro bụi để vun bón cho cây. Thật kỳ lạ. Lúc lá tan biến, nó lại gặp được hoa và trái. Cuộc giao duyên kỳ diệu, cuộc hội ngộ ngỡ ngàng trong hành trình cuộc đời của lá.

Có chiếc lá rơi xuống dòng suối, lặng lẽ trôi lững lờ. Một con sâu sắp chết đuối được cứu sống. Nó bám vào lá. Lá chẳng xua đuổi, dù đó là kẻ thù của nó khi còn ở trên cây. Lá dạt vào bờ. Con sâu bò lên. Rồi dông tuốt ! Chiếc lá dần tan rữa ra, làm thức ăn cho những sinh vật li ti dưới nước.

Ở bất cứ vị trí nào, trong bất cứ hoàn cảnh và giai đoạn nào, lá vẫn luôn hữu ích cho “kẻ khác”. Nó có giá trị, nhưng lại ít được biết đến, nhớ đến và nhìn nhận. Dù vậy, đời nó vẫn an, lòng nó vẫn vui. Bởi nó biết nó là ai và sẽ đi về đâu. Nó luôn khiêm tốn và can đảm chấp nhận thực tại và vị trí đời nó trong cuộc hành trình phục vụ và cho đi, trong tiến trình trở về và gặp gỡ đầy ngỡ ngàng và kỳ diệu.

Ước mong mỗi người vui, vì được là và được làm chiếc lá trong vườn hoa muôn sắc Giáo Hội và trong vườn trái cây xanh tươi nhân loại, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ góp phần làm nở rộ hoa trái : công chính và thánh thiện, yêu thương và phục vụ, tin tưởng và hy vọng, thiện hảo và chân thật, hiệp nhất và bình an, công bình và bác ái, nhẫn nhục và nhân hậu, từ tâm và trung tín, hiền hòa và tiết độ.

F.X. Nguyễn Thanh Hoài, S.J.

No comments:

Post a Comment