Trong đời sống tâm linh nhiều lúc chúng ta mong chờ được những thay đổi lớn, những sự hoán cải trong xúc động, nước mắt và hạnh phúc. Nhưng trong thực tế chúng ta chỉ thấy cuộc sống tâm linh là một cuộc hành trình dài trong âm thầm giống như một chuyến đi trên một con tầu vượt đại dương. Chúng ta không xác định được mình đang ở đâu, đã đi được bao nhiêu vì không thấy bến bờ. Bốn bề chỉ là nước cho đến tận chân trời.
Chúng ta tin ở Thiên Chúa quan phòng. Nhưng quan phòng không có nghĩa là Ngài đã xếp đặt mọi sự và không có gì thay đổi nữa. Sự quan phòng mang hình ảnh của người Cha yêu thương săn sóc để ý đến chúng ta từng giây phút trong khi vẫn cho chúng ta hoàn toàn tự do định đoạt hướng đi cho cuộc sống. Michael Casey viết:
“Strangely, in letting us wander off on our own, God often creates through different means the very virtues we rejected in choosing our own way.”
Thiên Chúa dùng chính những gì chúng ta lựa chọn một cách sai lầm để biến đổi thành những ân huệ chúng ta cần. Ngài biến đổi sự dữ thành sự lành. Đó là cách Thiên Chúa quan phòng.
Do đó chúng cần kiên trì bền chí bước đi, không lo ngại ở những lúc lạc hướng những sai lầm và vấp ngã.
Cầu nguyện là cách chúng ta định hướng lại và điều chỉnh hướng đi để về đến đích. Trong sự quan phòng và hiện diện của Thiên Chúa, chúng ta nhìn đến tất cả những yếu tố tạo nên cuộc sống của mình, để sống thật với con người của mình, để nhìn thấy mình dưới cái nhìn của Thiên Chúa.
(còn tiếp) ...
▪ ▪ ▪
Cuộc sống của tôi có giống như cuộc hành trình trên một con tầu giữa đại dương chăng?
Tôi có kiên nhẫn âm thầm cầu nguyện hằng ngày mặc dù không cảm thấy những biến chuyển gì nhiều?
No comments:
Post a Comment