Khi nói về chuyện gieo hạt giống, tôi liên tưởng đến đoạn Thánh Kinh của thánh Matêô. Muốn hạt giống được nẩy mầm thì phải chuẩn bị đất tốt. Các tiệm bán cây còn bán đất dành để ươm cây, chẳng bù cho cỏ dại nhà tôi, đất khô thế nào nó cũng mọc tươi tốt! Giờ đây, sau hai tuần đi dự khóa huấn luyện S.E.E.D. (tiếng Anh là hạt. S= Search-tìm kiếm; E: Embark-dấn thân; E: Experience-sống và D:develop-lớn lên), tôi tự hỏi, mảnh đất tôi đang muốn chuẩn bị cho các con của tôi sẽ là mảnh đất nào đây?
Cách đây 14 năm, khi nghe tin tôi sắp lấy chồng, mẹ tôi giật bắn người, tá hỏa tam tinh và đã vội vàng ghi danh dẫn tôi đi hành hương và khóa dự bị hôn nhân bên Pháp. Sau đó thì bà ghi danh cho tôi đi khóa tĩnh tâm Linh Thao. Bà nói là mấy lâu nay dửng dưng không để ý đến chuyện “trau dồi thiêng liêng” cho con, nay nghe tôi sắp bước một bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời thì tỉnh người và muốn chuẩn bị cho tôi một mảnh đất thiêng liêng.
Giờ đây, sau 14 năm, tôi kiên trì đi dạy giáo lý mỗi thứ bảy, tham gia nhóm cầu nguyện này, dự nhóm cầu nguyện kia, lo cho các con làm phút hồi tâm và đọc kinh mỗi tối, nên tôi hy vọng là mẹ tôi cũng yên tâm phần nào về mảnh đất bà đã xới lên trong lòng tôi trong những năm qua.
Bây giờ tới lượt tôi. Tôi có 3 cậu con trai, anh lớn 10 tuổi, anh nhì 6 tuổi và anh ba gần 2 tuổi. Cách đây một năm, anh lớn được mẹ tôi dẫn đi tĩnh tâm cuối tuần, chỉ có hai bà cháu thôi, ngủ đêm tại nhà cấm phòng St- Martin. Sau cuối tuần đó, anh về nói với tôi là con thích quá, con thích nhất là cứ chạy ra chạy vào nhà nguyện nhỏ để cầu nguyện, và lúc đó con cảm thấy gần Chúa. Tôi nghe con tôi nói mà sướng trong lòng, nhưng cũng kèm theo nỗi lo âu, làm sao tôi có thể tiếp tục tạo môi trường để các con tôi cảm nhận được sự bình thản khi tìm tới Chúa.
Tôi cố gắng giữ truyền thống đi tĩnh tâm này với các con, năm nay mẹ tôi, tôi và anh lớn đi tĩnh tâm ở Dòng Kín của các Nữ tu Truyền giáo. Tĩnh tâm trong thinh lặng. Anh nhì thấy anh lớn được đi cũng xin một dịp nào đó cho con được đi tĩnh tâm một lần. Tôi mừng trong bụng, hạt giống gieo cũng được lây lan.
Tôi không thuộc vào một nhóm cầu nguyện có con cùng tuổi nên các con tôi chỉ đọc kinh cầu nguyện tại nhà hoặc tới nhà thờ học giáo lý. Tôi cũng được an ủi là các cháu có thói quen làm phút hồi tâm và đọc kinh tối trước khi đi ngủ. Nếu tôi quên thì thế nào các cháu cũng nhắc. Tôi có một kinh nghiệm quý về phút hồi tâm, các cháu trở nên dạn dĩ khi bày tỏ cảm xúc, dễ dàng nói lên chuyện vui buồn trong ngày và nhất là không mắc cở khi đọc kinh Lạy Cha bằng tiếng Việt trong nhà thờ Tây !
Dù các cháu có thói quen tốt nhưng tôi chỉ sợ khi lớn thêm vài tuổi nữa, các cháu dở chứng bỏ các thói quen tốt thì tôi không biết làm sao mà đỡ cho nỗi, nên khi nghe có khóa huấn luyện tĩnh tâm SEED tại Phoenix do các anh chị nhóm trong Đồng Hành tổ chức cho các em nhỏ từ 6 tới 13 tuổi thì tôi cùng chị Quyên và Chi hăng say ghi tên vì muốn tìm hiểu thêm để biết cách chuẩn bị mảnh đất nhỏ bé của các con chúng tôi cho thêm phần tốt tươi.
Trong 3 ngày ở cạnh các anh chị từ khắp nơi về Phoenix, vì mọi người đều có cùng một mong ước là tạo điều kiện để các em nhỏ học hỏi về Chúa qua những sinh hoạt với các bạn cùng tuổi và với cha mẹ các em. Tôi đã tận mắt nhìn được những mảnh đất phì nhiêu, các hạt đâm mầm và các hoa trái nẩy nở.
Điều làm tôi ngạc nhiên là hơn phân nữa thành viên tham dự khóa là các em trẻ từ 18 tới 22 tuổi. Các em tự tin, hồn nhiên và toát ra một đức tin thật vững mạnh. Các em nói chuyện với nhau thân mật, ca hát và cùng nhau múa các bài thánh ca. Tôi quan sát các em mà có lúc tôi lén khóc. Khóc là vì tôi nhắm mắt tưởng tượng là trong 10 năm nữa, có thể con của tôi cũng sẽ đứng như vậy trước các cô chú các bác để điều khiển một bài hát, một phút hồi tâm, một kinh nghiệm sống sau khi đã sinh hoạt với các em nhỏ tuổi hơn mình. Tôi nghĩ là các cha mẹ của các em này thật là hạnh phúc!
Khóa tĩnh tâm SEED tạo môi trường để các em có cơ hội tham gia các sinh hoạt ngoài trời, sống với thiên nhiên và nhất là sống trong bầu không khí vui vẻ bên các bạn cùng tuổi, bên các anh chị ‘cool’ nói cùng một ‘ngôn ngữ’ mà nhiều khi cha mẹ các em không nói được! Đương nhiên là một năm đi SEED một lần thì không phải là giải pháp để các em tìm đến Chúa chỉ trong mấy ngày nhưng làm sao duy trì lâu dài ngọn lửa mến Chúa trong lòng các em. Đây là một trách nhiệm lớn lao đang chờ tôi trong tương lai gần đây. Nhưng tôi nghĩ một khi đã “cấy” Chúa vào lòng các em rồi thì cũng khó mà “bứng” Chúa ra được. Tôi tin chắc vậy.
Tôi thì không ngừng cảm phục sự mong mỏi đi tìm cái tốt cái đẹp và nhất là đời sống thiêng liêng từ các em trẻ. Khi các em có một nhóm để thuộc về, nhóm đó là của mình, nhóm đó có cùng mục đích, lý tưởng với mình, các em có năng lực để làm nhiều chuyện, giống như một người muốn xây dựng cho mình một căn nhà để cả gia đình cùng ở, mình có cùng anh chị em.
Vừa qua tôi có dịp trao đổi với các em Vào Đời, các em đã từng đi tĩnh tâm khóa Ephata khi các em chuẩn bị Thêm Sức, sau đó các em tiếp tục sinh hoạt và đi giúp các khóa tĩnh tâm Ephata, các em cảm thấy mình thiếu thiếu một cái gì: các em mong có một khóa tĩnh tâm cho các em, một khóa Ephata 2. Khi nghe các em tâm sự như vậy, tôi quá xúc động vì thấy bao nhiêu hạt giống đã đâm sâu xuống lòng đất và đang trổ mầm. Với niềm hy vọng này, việc tổ chức cho các em một khoá Ephata 2 không phải là một việc khó khăn.
Tôi cám ơn các anh chị Đồng Hành đã tổ chức khóa SEED thật chu đáo, chính những chuẩn bị cho miếng đất SEED của anh chị qua bao nhiêu năm nay đã giúp tôi vững tin vào miếng đất nhỏ bé của tôi.
Nguyễn Hiền Minh
Montréal 15-04-2012