Tuesday, November 2, 2010

HMV Trung Tây - Chút Tâm Tình Còn Lại

Về họp mặt vùng lần này lòng tôi cảm thấy nôn nao khác thường. Khác thường vì sau mấy năm anh chị em nhóm chúng tôi lại có dịp về với anh chị em trong vùng. Khác thường cũng vì nghe nói năm nay các chương trình cho các tracks cũng có nhiều thay đổi. Và cũng khác thường vì chính tôi, gia đình tôi cũng có những đổi thay; mong được gặp lại các anh chị em thân quen trong vùng để chia sẻ!

Sau gần 15 giờ "cưỡi ngựa xem hoa", lái xe thong thả cho các cháu ăn uống nghỉ ngơi, chúng tôi đã đến địa điểm họp mặt vùng. Nhìn quanh nhìn quẩn chỉ thấy có mấy anh chị hóa ra chúng tôi ở xa nhưng lại là nhóm đến sớm nhất. Tạ ơn Chúa cho chúng tôi lái xe bình an, và cũng tạ ơn Chúa đã "thêm dầu" cho tinh thần anh chị em chúng tôi sau bao nhiêu năm "vắng bóng giang hồ" nay lại có dịp "tìm về tổ ấm".

Nhìn những khuôn mặt thân quen với những cái xiết tay thật chặt, những cái ôm chầm, và những nụ cười mừng rỡ gặp lại nhau, làm tôi nhớ lại những cảm nhận ban đầu khi đến với các anh chị em. Khi đó tôi chân ước chân ráo mới từ Việt Nam qua, đến với các anh chị em lần đầu đã làm cho tôi cảm nhận rằng tình thương, tình người có thật! Câu hát của ai đó, "dường như ta quen nhau từ muôn kiếp", đã áp dụng cho tôi khi ấy, vì các anh chị thật sự đã làm cho tôi cảm thấy như là mình đã thân quen từ thuở nào; cùng nhau chia sẻ, nâng đỡ nhau trong hành trình niềm tin của nhau... Nhưng đó là chuyện thời xưa, điều mà tôi và nhóm chúng tôi quan tâm nhiều hơn là làm sao cho các con của mình cũng có được những cảm nghiệm đó trong hành trình niềm tin của các cháu. Đây cũng là một trong những chủ đích mà chúng tôi kéo theo cả bầu đoàn về với vùng lần này.

Xem qua tờ chương trình cho những ngày họp mặt thấy thật là hấp dẫn. Hấp dẫn không kém là vì có sự phục vụ của "quán Cây Dừa" làm cho tôi không quên được những tô phở đậm đà thơm ngon bổ...mà không mất tiền; chỉ mất rất nhiều công sức của các anh chị đã lo chuẩn bị, phục vụ chu đáo! Cám ơn các anh chị nhiều lắm!!!

Chương trình hấp dẫn thật đấy nhưng vì tôi bận bịu với con nhỏ nên cũng không tham dự được trọn vẹn. Những hình ảnh đánh động trong tôi nhiều là khi thấy các anh chị lớn, già cùng chơi chim xổ lồng với nhau; thấy các em, các anh chị cô bác chú thím ông bà...cả hội trường cùng chơi với nhau. Ba thế hệ cùng chung một nụ cười, một niềm vui, một niềm tin; ở đâu mình gặp được hình ảnh này?

Chợ Trời Đồng Hành cũng là một sinh hoạt đáp ứng những nhu cầu khác nhau của các anh chị tham dự trong họp mặt vùng lần này. Tôi nghe được những ưu tư, những kinh nghiệm, những tìm kiếm của mỗi người. Tôi cảm thấy chúng tôi như là những người cùng đi trên một con đường, cùng chia sẻ, nâng đỡ nhau, giúp nhau khi có thể, và cưu mang nhau trong cuộc đời của mình.

Tôi không có dịp ghé qua xem các con của mình sinh hoạt ra sao, nhưng khi đi về các con cứ đòi đi Dallas hoài làm tôi phải hứa năm sau mình sẽ đi nữa, các con mới chịu "tha" cho tôi. Trên đường về, và sau này khi đi họp nhóm, tôi vẫn nghe các cháu hát "You come from heaven to earth to show the way..." và nghe thêm mấy tiếng "ủn ủn" các cháu học được từ các anh chị YAYA, làm cho tôi mỉm cười và tự nhủ thầm rằng hạt giống mình gieo nó đã đang nẩy mầm rồi đấy!

Trong dịp họp mặt lần này bé Thùy Giang, cháu mới sinh của tôi, được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội. Biết bao nhiêu những thủ tục phức tạp mà các anh chị đã phải đi qua để cháu có thể được rửa tội trong họp mặt lần này, những lời hỏi thăm ân cần, những cử chỉ chăm sóc tận tình mà quí cha và các anh chị em dành cho gia đình tôi, đã để lại trong tôi một cảm xúc thật khó tả. Khi bé sinh ra, tôi mong ước bé sẽ là một dòng sông yêu thương hiền hòa nối kết mọi người trong gia đình với nhau; khi đứng trước các anh chị, nhìn xuống cả cộng đoàn đang chia sẻ niềm vui với cháu, với gia đình, đã làm cho lòng tôi muốn trào ra dâng lời cảm tạ Chúa, cảm ơn các anh chị em, và cảm ơn bé đã nối kết tôi với hơn hai trăm anh chị em trong hội trường, đã để lại trong tôi một kỷ niệm thật đẹp, không thể quên!

...Hôm nay ngồi nhìn lại những ngày họp mặt vùng đã đi qua, tôi trở về với cuộc sống đầy những bận bịu lo toan. Tôi tự nhủ thầm: những ngày họp mặt vùng đã qua đi, những gương mặt xinh xắn, dễ thương của mọi người giờ không gặp nữa, có thật sự lòng tôi đã có những đổi thay? Tôi không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy rằng trong những cử chỉ chăm sóc cho gia đình,trong những ân cần ưu tư cho nhóm, cho cộng đoàn, giáo xứ, và trong những nụ cười, cảm thông đối với những người cùng sở làm, những khách hàng...tôi có một ao ước được cùng đi với Chúa đến với anh em; không biết đó có phải là "Magis" không nhỉ?

Hữu Dũng

No comments:

Post a Comment