Năm nay chúng tôi có hai khóa tĩnh tâm tại đan viện của các thầy dòng Si-tô ở Rougemont, thuộc ngoại ô Montreal. Một khóa cuối tuần với 27 anh chị em và tiếp theo là một khóa 6 ngày có 17 người. Ngoài sự quây quần của các thành viên Đồng Hành và thân hữu đến từ các thành phố Montreal, Sherbrooke, Ottawa, và Toronto, chúng tôi còn được đón chị Liên Hương từ Virginia, chị Huệ Chiếu từ Minesota và anh Trần Đức Việt từ Texas. Đặc biệt là có một người, người mà chúng tôi trông ngóng ngày gặp lại và nôn nóng chờ mong lời giảng dậy, đã đến từ quê nhà xa thật xa. Đó là Cha Elizade Thành, Ông Ngoại kính yêu của chúng ta.
Tháng 11 ở Canada trời đã xuống độ âm vào ban đêm nhưng chúng tôi vẫn được những ngày nắng đẹp. Khuôn viên của đan viện không còn ngợp những lá phong đỏ vàng của mùa thu nhưng những xác lá khô ngập đầy con đường Sentier de la Paix. Nơi đó chúng tôi thong dong mỗi ngày và trò chuyện với Chúa trong thinh lặng.
Chúa của chúng ta đã đến với mỗi người chúng tôi, dưới nhiều khía cạnh và ở vào những thời điểm khác nhau. Trong đêm tâm sự, chúng tôi chia nhau những ơn sủng.
Sự thinh lặng là món quà đầu tiên tôi nhận được trong kỳ tĩnh tâm này. Chưa bao giờ tôi được hiện diện một cách riêng tư, lâu dài và sâu lắng với Chúa như vậy. Trong cái thế giới nhỏ bé chỉ có Chúa và tôi, ôi chao, sao quá sức diệu kỳ ... Tôi không diễn tả nổi vị ngọt ngào đã nếm được trong những trao đổi với Ngài, chỉ biết mình đã được đánh động và ban sức để biết yêu hơn như Chúa đã yêu.
Trong các bài huấn đức, tôi thích nhất loạt bài sứ vụ: sứ vụ Ngôn Sứ - nói những Lời củaThần Khí mang niềm an ủi và hy vọng đến cho anh em, sứ vụ Vương Đế - đi phục vụ với lòng khiêm nhường, biết lắng nghe cũng như tôn trọng anh em và đặc biệt là sứ vụ Tư Tế - Chúa mời gọi Ki Tô hữu chúng ta liên kết mọi người với nhau và với Chúa.
Mình cùng nghe chị Kim Vân kể về sứ vụ Tư Tế nha:
Bước vào Linh Thao Chúa gởi tôi hai chìa khóa sứ vụ và phục vụ để tôi mở cửa lòng tôi. Tạ ơn Chúa đã đi xem với con từng việc nhỏ trong ngôi nhà của con. Đèn được thắp sáng. Tôi nhận được tấm thiệp của CHA gởi đến để Ngài giới thiệu về CON của Ngài. Nhỏ bé, rụt rè, tôi bước vào phòng. Tôi nghe Giêsu nói lớn với bạn bè là Ngài khao khát và mong mỏi được dự tiệc cùng chúng tôi vì đây là bữa tiệc cuối. Tôi sửng sốt. Tại sao lại tiệc cuối? Tôi chỉ thích đi dự tiệc thôi, tại sao Ngài lại để tâm tới nhiều thứ vậy? Rồi đến khi dùng bữa, Ngài bẻ bánh, nói đây là mình Thấy, hiến tế vì anh em; rồi đến rượu thì lại nói là máu Thầy đổ ra vì anh em. Tôi hết hiểu nổi!!! Tôi đâu có xấu đến độ Thầy phải chết cho tôi. Khó hiểu quá! Rồi Thầy lại nói thêm, trong phòng này có bạn đang có ý định nộp Thầy nữa. Lúc đó mọi người xôn xao bàn tán để tìm thủ phạm. Tôi cũng âm thầm xét mình nhưng thấy tôi không có ý đó. Rồi một số bạn và tôi cho lời nói đó qua đi vì chắc chắn là không phải mình. Một thoáng nghĩ nhẹ nhàng đến trong đầu làm tôi giật mình vì Ngài nói ``Thầy chết vì anh em``. Như vậy Ngài chết cho mọi người và có tôi trong đó? Vậy thì đây là việc của tôi. Ai đó là thủ phạm nhưng cũng có tôi dinh líu. Thầy ơi, trên đường con đi con đã bỏ lại sau lưng mình nhiều anh em lắm: gia đình, người thân, bạn hữu, ... Con bỏ họ lại nhưng Thầy vẫn tiếp tục cứu mọi người và thật là mệt nhọc. Thầy ơi, con đã hiểu rồi: đây là việc của Thầy và của con .... Cám ơn CHA đã gởi thiệp mời con vào dự tiệc.
Thái độ của Đức Mẹ đối với những kế hoạch của Chúa Cha khiến tôi suy nghĩ nhiều. Cậy trông, tin tưởng, kiên nhẫn đợi chờ. Hồi đó, vào những ngày sau tháng 4, 1975, có một cô sinh viên trên đường đi học hay ghé vào nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế trên đường Kỳ Đồng. Chẳng có đạo Công Giáo, mà cô thường đứng trước hang đá và nhìn ngắm Đức Mẹ. Đứng đó để cảm thấy những lo lắng ưu phiền của cuộc sống tan biến trong vẻ thanh thoát dịu hiền của Đức Mẹ,rồi lòng cô dấy lên một nỗi khát khao. Chắc chắn Đức Mẹ đã để ý và nói với Chúa Giêsu về nỗi khao khát này, như Đức Mẹ đã quan sát và giúp đỡ khách dự bằng cách báo động hết rượu trong tiệc cưới Ca-Na. Vậy mà từ khi được dìm trong Nước Rửa Tội, tôi lại thường cầu nguyện cùng Chúa, không hay chạy đến với Đức Mẹ để được gần gũi và học hỏi nơi Mẹ. Chẳng phải những khó khăn trong cuộc sống cần tôi có nhiều cậy trông, tin tưởng và kiên nhẫn đợi chờ sao?
Bài huấn đức về Đức Mẹ Sầu Bi dưới chân Thánh giá với những tâm trạng tách rời đã đánh động một tâm hồn. Nước mắt anh chẩy thành giòng không kiềm hãm được, rửa sạch tự ái, tủi thân và tự cô lập hóa. Anh nói trái tim bấy lâu khô cằn của mình giờ đây được trở thành trái tim bằng thịt.
Những món qùa thiêng liêng đâu phải chỉ đến từ các đấng trên trời. Cha Thành đó, có ai không cảm nhận được sự hiện diện của Chúa qua tình thương và lối sống của Cha? Khi suy niệm về Người Anh Cả, anh Việt chia sẻ thế này:
Vị Linh Hướng đã từng tác động tôi hơn 20 năm về trước tại khóa Linh Thao 3 ngày ở Houston, lại tác động tôi một lần nữa trong dịp Linh Thao 6 ngày tại Montreal, Canada 2012, khi tôi hỏi Ngài: Thưa Cha, kỳ này con phải làm gì nữa? Cha chau mày, giơ tay lắc lia lịa và nói: Anh phải về với gia đình của anh chứ sao! Anh còn bao nhiêu bổn phận với vợ con, việc làm và những người chung quanh. Anh vẫn phải tiếp tục làm việc và lo cho mọi người. Lấy tay chỉ vào ngực, Cha nói: Còn tôi, đã 75 tuổi rồi. Tôi là linh mục và sau kỳ Linh Thao này, tôi phải tiếp tục đi làm việc linh mục của tôi.... Cám ơn Cha đã dậy con một bài học sứ vụ thật đơn sơ và dễ hiểu. Con chỉ cần ngắm niệm hình ảnh Cha là con có thể thấy một Ki-tô hữu thật sự, đáng yêu, đáng kính vì Cha đã và đang sống, xác nghiệm giữa chúng con...
Khi đúc kết tuần tĩnh tâm, Cha Thành khuyên chúng tôi mang những kinh nghiệm gặp Chúa trong Linh Thao về với đời sống và khuyến khích nhau trong ơn gọi ngoài đời. Cha giải thích đời là nhà chúng ta - The World is Our Home - chúng ta hy vọng tìm và nhận ra Thiên Chúa ngoài đời. Khi đó cũng là chúng ta tìm thấy chính mình và nhận ra Thiên Chúa nơi mọi người.
Trở về đời, là cố gắng không ngừng trở về với Chúa, để được tiếp tục uốn nắn và trở thành khí cụ của Ngài. Anh chị em mình cùng tạ ơn Chúa, xin Chúa và Đức Mẹ gìn giữ Cha Thành và cầu nguyện cho nhau. Đây là tuần lễ Tạ Ơn của anh chị em ở Hoa Kỳ. Cuộc sống của chúng ta cũng là những chuỗi Tạ Ơn.
Lê Như Liên.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment