Sáng sớm tôi bước ra đường để đi bộ.
Mặt trời chưa lên khỏi ngọn cây,
nhưng cả bầu trời đã sáng.
Quanh tôi, khu phố vẫn còn ngủ yên.
Giữa mùa hè
mà ngoài trời chỉ có 55 độ.
Thật là thần tiên!
Cái lạnh buổi sáng làm tôi cảm thấy sảng khoái, dễ chịu.
Hít những hơi thở dài cho tôi cái cảm tưởng
như từng tế bào trong người tôi đang bừng tỉnh,
như hạnh phúc đang len lỏi thấm vào từng mạch máu li ti trong tôi.
Đây là giây phút tôi gặp Chúa, gặp Sự Sống của tôi,
là giây phút thánh của tôi.
Đây là nơi chốn tôi gặp gỡ Ngài, là "bụi gai bốc cháy" của tôi,
là đất thánh của tôi.
Tôi có những ước mơ cho cuộc đời,
có những đam mê cho một lý tưởng cao qúy,
có những hăng say cho một ơn gọi sống trọn vẹn
và tôi hiểu
tất cả đều bắt nguồn từ đây,
từ giây phút thánh này,
từ đất thánh này.
Tôi biết tại sao tôi mê thích
những buổi sáng đi bộ.
Vũ Tiến
Saturday, July 31, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment