Ao ước được một điều tốt đẹp sẽ đem ta đến gần với cầu nguyện, giúp ta hướng lên cao hơn.
Có lúc điều ta ao ước được thành sự thật và cảm thấy vui thích, nhưng những niềm vui đó mau chóng tan biến đi ngay sau đó và sự thật phũ phàng lại trở về. Ta lầm tưởng niềm vui đó sẽ thoả mãn ta một cách vĩnh viễn.
Cũng có những trường hợp ta đạt được điều mình mong muốn thì ngay sau đó lại không còn thích thú gì với điều đó nữa.
Michael Casey giải thích:
The human activity of desiring is basic, and only temporarily linked with specific gratifications. It is meant to keep us moving toward the mystery of what lies beyond.
Discontent is the force that makes us search persistently for an answer to our deepest aspirations.
Niềm vui vì điều ao ước đã được nhậm lời có thể qua đi mau chóng, ta có thể bị ném trở lại với thực trạng khó khăn, nhưng một điều gì đó sẽ tồn tại. The intense experience of help sought and obtained may pass, but a residue remains. We never quite forget the experience of which the Psalmist wrote: “To the Lord in my tribulation I cried out, and he heard me” (Ps. 120:1)
Sự khó khăn đã qua đi, điều đau buồn đã tan biến, ta không còn cấp bách đi cầu xin Chúa giúp đỡ nữa. Tuy nhiên một điều gì đó sẽ còn tồn tại. The deliverance we receive even in minor matters becomes something about which we feel gradually more certain. What began as a function of pain is transformed into an element of faith.
Dần dần sự cầu nguyện sẽ không phải chỉ có mục đích cầu xin cho qua khỏi sự dữ nữa, hoặc ao ước một điều tốt đẹp, nhưng là để được lớn lên trong sự thật.
(còn tiếp) ...
▪
No comments:
Post a Comment